Erika Một lít nước mắt

Bên kia bờ buồn tủi, luôn là một nụ cười…

Cuộc sống là thế – một cuộc hành trình dài miên man và đầy chông gai, trắc trở. Và không phải chỉ qua một đêm dài lạnh giá là có thể đón ánh mặt trời ấm áp. Không phải qua quãng đường lửa bỏng là bước chân đến chốn thiên đường. Nhưng tôi vẫn tin: Bên kia bờ buồn tủi, luôn là một nụ cười…

Bài hát “Only Human” do ca sĩ K thể hiện, nhạc chủ đề của bộ phim “Một lít nước mắt”

Khi tôi còn bé, tôi luôn tin vào những câu chuyện cổ tích, và rồi nuôi nấng cho mình lòng tin tuyệt đối rằng lòng tốt sẽ được báo đáp, rằng nếu theo đuổi đến cùng thì mọi ước mơ, dù xa vời đến đâu, cũng sẽ trở thành hiện thực.

Nhưng càng lớn lên, tôi càng hiểu rằng, người tốt không phải lúc nào cũng gặp may mắn, và có những ước mơ, dù nhỏ bé thôi cũng là điều không thể đối với một số người. Đã có những lúc – tôi thấy hoang mang với chính mình – lẽ nào những điều tốt đẹp tôi vẫn tâm niệm bấy lâu chỉ là lòng tin vẩn vơ con trẻ?

Một cảnh trong phim “Một lít nước mắt”

Đúng lúc đó thì tôi được xem bộ phim 1 Litoru No Namida (1 lít nước mắt) và được nghe bài hát chủ đề của bộ phim Only Human. Thật kỳ diệu, bởi đó chính là những gì tôi cần nghe, cần biết, những điều tưởng như giản dị mà thật mạnh mẽ – bởi nó níu giữ lòng tin của tôi, và thắp lên trong tôi những tia sáng mới của sự chân thành và hi vọng…

Từ đó, lời bài hát vẫn thường vang lên trong tôi mỗi lần tôi vấp ngã hay thất bại.

Bên kia bờ của sự buồn tủi

Luôn là một nụ cười

Nhưng trước khi đến được đó

Chúng ta còn chờ đợi điều gì?

Để theo đuổi ước mơ của mình

Chúng ta không được trốn chạy

Chúng ta nên bước đi

Vào cái ngày hè xa xưa ấy…

Bộ phim được thực hiện dựa trên cuốn nhật ký đầy nước mắt của Kito Aya – một cô bé 15 tuổi mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Từng ngày trôi đi, từng chức năng trên cơ thể cô bé ngừng hoạt động.

Cô bé không thể chơi được bóng rổ, không thể đi lại một cách bình thường, không được đến trường và rồi không thể nói được. Nhưng cô bé ấy đã cố gắng chống lại căn bệnh cho đến phút cuối cùng, luôn muốn sống là một người có ích.

Ở nơi bao trùm bởi những nỗi buồn

Có một thứ gọi là điều kỳ diệu đang chờ đợi chúng ta

Và chúng ta vẫn đang kiếm tìm

Một bông hoa hướng dương nở vào cuối mùa xuân

Như người chiến binh nắm chặt tay để chờ đợi ánh bình minh

Trước khi trời sáng bàn tay anh đã đỏ lên vì máu

Và những giọt nước mắt bắt đầu rơi

Ngay cả khi chúng ta phải đi trong nỗi cô đơn

Và chỉ có ánh trăng làm bạn

Thì vẫn hãy cứ bay về phía trước

Với đôi cánh mỏng manh và yếu ớt …

Bóng đêm và những tháng ngày u ám sẽ qua đi, cuộc sống lại rạng rỡ ánh sáng và niềm vui mới mẻ

Cuộc sống là thế – một cuộc hành trình dài miên man và đầy chông gai, trắc trở. Và không phải chỉ qua một đêm dài lạnh giá là có thể đón ánh mặt trời ấm áp. Không phải qua quãng đường lửa bỏng là bước chân đến chốn thiên đường.

Nhưng dù đường đời còn nhiều khó khăn, thì hãy cứ bước đi, đừng bao giờ bỏ cuộc. Bởi ngay bên cạnh nỗi buồn là những niềm vui. Chỉ bóng tối mới có thể làm nổi bật ánh sáng của nghị lực và tình người.

Con đường ngày mai liệu bạn có thấy được ko?

Dù chẳng có dấu hiệu gì cả

Như một con thuyền đi ngược dòng nước

Ngay bây giờ, đang nhìn về phía trước, tiến bước

Dù phải vượt qua mưa gió bão bùng

Nhưng con đường ẩm ướt sẽ sáng tỏ

Chỉ có bóng tối mới làm nổi bật

Một ánh sáng đang tỏa ngời

Hãy mạnh mẽ nhìn về phía trước, tiến bước

Sau tất cả, tôi sẽ vẫn mỉm cười, như cô gái bé bỏng dũng cảm kia vậy…

Có những ước mơ thật lớn lao vĩ đại. Cũng có những ước mơ chỉ đơn giản đến mức dường người ta ít nhận ra đó là giấc mơ: Như là một gia đình nho nhỏ, để khi cả nhà quây quần khi ngoài trời mưa giông chớp giật, bạn bỗng thấy yên ổn và ấm áp lạ lùng.

Hay mỗi người vẫn miệt mài đi trên con đường quen thuộc hàng ngày để đến trường, đi làm, để rồi một buổi sáng bất ngờ, nhận ra hai bên đường những cành cây khẳng khiu mùa đông đã nảy ra những lá non xanh biếc.

Cuộc sống đẹp và giản dị làm vậy! Sao “nỡ” từ bỏ những ước mơ và lòng tin?

Kết thúc bộ phim, cô gái dũng cảm ra đi vào tuổi 25 – thời gian tồn tại trên đời có thể ngắn ngủi, nhưng những dư âm của tình yêu cuộc sống mãnh liệt từ trái tim bền bỉ ấy cứ reo vang mãi thôi, như những giai điệu vui tươi bất diệt!

Nó luôn nhắc với tôi, với bạn rằng

Bên kia bờ buồn tủi, luôn là một nụ cười…

Bạn đọc Vũ Thu Trang

Bài đăng lần đầu trên báo điện tử Tuần Việt Nam.

Bài viết liên quan

5 1 đánh giá
Đánh giá
Theo dõi
Thông báo của
guest
2 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
An Nguyễn
Admin
1 năm trước

Bài viết hay quá!